O, MARI! - Trang 334

Rapha về bãi nước miếng nhổ như vậy về phía hắn, như vụ giết chết một trong
những thuộc hạ của hắn.

Trong khi thẩm vấn một “con sơn ca” bé nhỏ tiếp theo và đăm chiêu nhìn

điệu bộ của tạo vật sơ đẳng này, tôi ngẫm nghĩ về mọi điều ấy. Phải, đường
đời của chúng tôi đột nhiên giao cắt nhau thì sẽ ra sao đây! Bởi vì cho đến giờ
tôi vẫn nghĩ, tên Quái vật đang tồn tại đâu đó mãi ở xa, song song với tôi,
nhưng hóa ra, không, hắn ở ngay gần bên. Nhưng nếu như nghĩ ra được các
phương án làm vô hại hắn đi? Chẳng hạn, nhử hắn lộ mặt ra, dùng Mari làm
mồi nhử và, phục kích sẵn sàng tấn công, xả súng bắn hắn như bắn một con
chó điên! Nhưng không, không đời nào tôi lại đi đem mạng sống của Mari ra
mạo hiểm trong những việc như thế. Mà có thể, sử dụng một phương án khác?
Thuyết phục thằng bạn tôi, em của tên Artak, cùng cậu ấy ra bắt mối liên hệ -
hẳn bọn chúng phải có giây liên lạc nào đó chứ, bảo với hắn rằng chúng tôi
cần chuyển cho hắn cài gì đó giúp cho sự an toàn của hắn. Hẹn gặp gỡ và ta
lại nổ súng. Thế khi đó xử lý thế nào với em trai hắn? Hai anh em hắn khác
hẳn nhau! Thật là một sự trớ trêu của tạo hóa - một dòng máu ruột thịt, nhưng
không có tý gì giống nhau, kể cả dung mạo bên ngoài! Không, mọi chuyện đó
có gì thật đê tiện. Thế đấy nỗi sợ hãi có thể dẫn đến chuyện gì kia chứ. Mà
không lẽ tôi thật sự sợ thằng Quái vật đến thế ư? Ấy không, tôi không sợ ai
hết. Cứ để hắn, đổ rác rưởi, phải sợ tôi. Nhưng liệu có đáng chơi trò với lửa
chăng? Ngộ nhỡ đột nhiên mọi cái bị phát hiện, khi đó tôi lại tự mình chui vào
rọ. Không lẽ mạng sống của tên súc sinh ấy đáng lấy cuộc đời tôi ra đánh đổi
ư? Dẫu sao đi nữa tôi còn có bao nhiêu điều lý thú phía trước kia mà. Tôi nhất
định phải đạt tới những đỉnh cao chức vụ và công danh trong đời, tôi sẽ trở
thành, rất có thể một trong những nhà lãnh đạo nước cộng hòa, rất có thể,
thậm chí là đại sứ ở một trong những nước về mặt chính trị rất lý thú, chẳng
hạn như ở Pháp. Bấy giờ Mari sẽ thật vui sướng! Nàng sẽ hạnh phúc chừng
nào, sẽ tự hào về tôi chừng nào, và cả những người thân của nàng cũng vậy!

- Đồng chí điều tra viên, đồng chí đã kết thúc thẩm vấn chưa? Chứ không

đã nửa tiếng đồng hồ chúng ta im lặng. Chẳng mấy chốc nữa người ta sẽ mang
bữa tối đến, thế là tôi sẽ phải nhịn đói mất.

- Ờ, ờ, xin lỗi, tôi mải nghĩ. Anh ký vào chỗ này và chỗ này. Thôi tạm biệt.
*

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.