Ở NƠI BIỂN CẢ - Trang 18

Nửa đêm, anh Thành vừa chợp mắt được một lúc thì ông lão lại tỉnh

dậy. Ông lão ngồi lên như chưa hề biết đến cơn sốt ban tối. Vặn to ngọn
đèn, ông lão nghiêng người quờ quờ lần tìm trong góc chiếc chõng tre. Có
tiếng va lách cách của bộ ấm chén làm anh Thành tỉnh giấc. Ông lão than
thở:

- Đến khổ vì mắt với mũi!

Anh Thành nhấc lên mấy chiếc chén lăn lóc:

- Cụ đang sốt, còn dậy pha chè làm gì?
- Cảm ơn anh. Tôi qua khỏi rồi. Ấy, độ ít lâu nay, tôi thường bị

những trận sốt đột ngột như vậy. Nhưng chóng ốm, cũng chóng khỏe. Như
là người có ma làm. Ta pha ấm nước chè ngon chứ, anh Thành?
Cơn buồn ngủ cũng tan đi. Anh Thành gợi chuyện:

- Lúc tối, cụ làm cháu lo quá. Cơn sóng thần nào mà làm cụ sợ

hãi, cứ nhắc mãi khi lên cơn sốt thế?

*

**

Hạnh đã ngủ một giấc lâu lắm. Kể từ hôm ra đi, đến tận đêm nay

Hạnh mới thật sự có một lần lênh đênh trên biển. Ngọn đèn bão từ trong
khoang thuyền hắt ra ánh sáng yếu ớt thành một vệt mỏng manh đầu mũi
thuyền.

Bốn bề mênh mông sóng nước. Giấc ngủ tan biến khỏi đầu Hạnh.

Những ngôi sao đêm trên biễn sáng chói lên, hơn cả ở trong đất liền. Đến là
nhiều sao. Như một đêm tụ hội của những ngôi sao. Ở tít chân trời xa xôi
kia. Ở trốn đỉnh cao thăm thẳm kia.

Biển về đêm hơi lành lạnh. Con Tườu Ngộ co mình, rúc đầu vào

trong nách Hạnh, ngủ say sưa như một chú bé. Hạnh bỗng thấy buồn cười.
Tườu Ngộ kém hẳn chú Vện Ốc về cái tài thức đêm. Bây giờ, Vện Ốc đã ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.