Ở QUÁN CÀ PHÊ TUỔI TRẺ LẠC LỐI - Trang 107

một chiếc măng tô cổ chéo, cũng đang ngồi đợi trên một cái ghế
băng, phía bên kia căn phòng. Ngoài ông và tôi, không còn ai khác
nữa. Y tá đến bảo với tôi rằng cô đã chết. Ông tiến lại gần chúng tôi
như là có liên quan gì. Tôi nghĩ đó là Guy Lavigne, bạn trai của mẹ
cô và là người cô đã đến thăm ở Auteuil, tại xưởng ô tô của ông. Tôi
hỏi ông:

“Ông là Guy Lavigne?”
Ông lắc đầu.
“Không. Tôi tên là Pierre Caisley.”
Chúng tôi cùng nhau đi ra khỏi Broussais. Trời đã tối. Chúng tôi

bước đi cạnh nhau dọc phố Didot.

“Còn anh là Roland, có phải không?”
Tại sao ông lại biết tên tôi? Tôi khó nhọc bước đi. Cái khoảng

trắng ấy, cái ánh sáng rạng ngời trước mắt tôi ấy...

“Cô ấy không để lại thư à?” tôi hỏi ông.
“Không. Không gì cả.”
Chính ông là người đã kể cho tôi mọi chuyện. Cô ở trong phòng

với một người tên là Jeanne e Gaul, biệt danh Đầu Lâu. Nhưng làm
thế nào mà ông biết được biệt danh của Jeanne e? Cô đi ra ban công.
Cô vắt một chân qua lan can. Cô kia cố giữ cô lại bằng cách níu lấy
vạt áo ngủ dài của cô. Nhưng đã quá muộn. Cô có đủ thời gian thốt
ra vài từ, như thể cô nói với chính mình để tăng lòng can đảm:

“ng rồi. Để mặc đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.