Ở QUÁN CÀ PHÊ TUỔI TRẺ LẠC LỐI - Trang 66

“Cậu cảm thấy thế nào? Khá hơn chưa?” Jeanne e hỏi tôi. Khuôn

mặt cô đã ở gần mặt tôi hơn cả lúc trước.

“Cậu có muốn ta ra ngoài đi dạo cho thoáng khí không?”
Chưa từng bao giờ với tôi phố lại hoang vắng và im lìm đến như

vậy. Nó được chiếu sáng bởi những ngọn đèn của một thời nào
khác. Thế nhưng cũng chỉ cần leo hết dốc là thấy lại được ở cách đó
vài trăm mét đám đông các buổi tối thứ Bảy, những biển hiệu sáng
đèn thông báo “Những bức tranh khỏa thân đẹp nhất thế giới” và
những xe chở khách du lịch đỗ trước Moulin-Rouge... Tôi sợ toàn bộ
sự náo nhiệt ấy. Tôi nói với Jeanne e:

“Ta có thể dừng lại ở lưng dốc...”
Chúng tôi bước đi đến nơi bắt đầu các quầng sáng, giao lộ đầu

phố Notre-Dame-de-Lore e. Nhưng chúng tôi quay trở ngược con
dốc. Tôi cảm thấy dần dà nhẹ nhõm hơn khi đi xuôi xuống cái dốc
ấy, ở bên phía bóng tối. Chỉ cần cứ thế mà đi thôi. Jeanne e siết chặt
lấy cánh tay tôi. Chúng tôi xuống gần hết dốc, điểm giao Tour-des-
Dames. Cô bảo tôi:

“Cậu có muốn ta dùng ít tuyết không?”
Tôi không hiểu được nghĩa chính xác của câu nói này, nhưng từ

“tuyết” đã làm tôi choáng váng. Tôi có cảm giác bất cứ lúc nào cô
cũng chực ngã xuống và làm cho sự im lặng quanh chúng tôi còn trở
nên sâu thẳm hơn. Sẽ chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân chúng tôi
nghiến trên tuyết. Một cái đồng hồ đổ chuông đâu đó và, cũng
chẳng biết tại sao nữa, tôi nghĩ nó báo lễ mixa nửa đêm. Jeanne e
dẫn đường cho tôi. Tôi để mặc cô dẫn dắt. Chúng tôi theo phố
Aumale, ở đó mọi tòa nhà đều u tối. Cứ như thể chúng cùng nhau
tạo thành một mặt tiền tối đen duy nhất ở mỗi bên và từ đầu phố
kéo đến tận cuối phố.

“Về phòng tớ đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.