Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 1010

Giang Nhiễm thở nhẹ ra, anh lại nói lung tung với cô.

Dương Kế Trầm châm thuốc trong gió rét, sau đó tiện tay bắt taxi.

Giang Nhiễm đứng ở cổng như hòn vọng phu, cuối cùng trong đêm đen
như mực, phía xa chỉ có mấy tia sáng nhàn nhạt cũng dần xuất hiện bóng
đàn ông đi tới, ánh sáng bạc màu kia cũng dần phác họa bóng dáng anh.

Giang Nhiễm đã không gặp anh nửa năm rồi.

Chớp mắt một cái đã là nửa năm, dù bọn thường gọi video, nhưng kiểu sờ
không tới với không được đó vẫn mang tới cảm giác thật xa lạ. Anh bước
tới từng bước một, mà Giang Nhiễm lại dần dần thấy thỏa mãn hơn.

Trong video không nhìn ra gì cả, nhưng đặt trước mắt thì mọi biển đối của
anh đều thật rõ ràng.

Giang Nhiễm gặp anh lúc trên người anh vẫn còn hơi thở thiếu niên, khi ấy
là đan xen giữa thiếu niên và đàn ông, cảm giác không biết trời cao đất dày
là gì cũng được anh phát huy vô cùng tinh tế. Nào giống như hiện tại,
gương mặt đã dần góc cạnh hơn, có chút lạnh lẽo cứng rắn, lại tản ra hơi
thở gợi cảm và cương nghị của đàn ông. Mặt mày anh cũng sắc bén hơn lúc
trước, đôi con ngươi phản ánh cả thế giới rộng lớn kia ngày càng đen thẫm,
trầm ổn. Có điều, khi trông thấy cô, đôi con ngươi ấy sẽ lại nổi lên một chút
không đứng đắn.

Giang Nhiễm sững sờ đứng nơi đó, cũng trông thấy gương mặt anh ngày
một rõ ràng hơn.

Dương Kế Trầm mặc khá ít, chỉ có một áo khoác và một áo len màu đen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.