Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 1013

không tránh thoát, nhưng chị ấy còn muốn sống, còn muốn sống thì phải
nhìn về phía trước.”

Lúc Giang Nhiễm nói lời này thì bên miệng còn phả ra hơi khói, giọng cô
rất nhẹ, trong lời nói lại như có hàm ý.

Dương Kế Trầm và cô đứng chờ ở vạch qua đường, đang là đèn đỏ.

Anh nhìn trái nhìn phải một chút, rồi hỏi như thuận miệng: “Quý Vân Tiên
có liên lạc với em không?”

“Mười ngày nửa tháng lại nói chuyện một lần, có nhiều lúc nó không trả lời
tin nhắn của em, càng không hay online.”

“Em ấy thế nào?”

“Không ổn lắm.”

Đèn xanh, anh dắt tay cô qua đường.

Dương Kế Trầm: “Không ổn chỗ nào?”

“Vẫn như cũ, tóm lại là không ổn lắm. Không ai biết cần bao nhiêu thời
gian. A Trầm…”

“Ừm?”

“Anh thì sao?”

Giang Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, Dương Kế Trầm liếc qua. Khi ánh mắt
hai người giao nhau, anh cười nhàn nhạt: “Thiếu đi người nói chuyện,
thường khá trống trải.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.