Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 1014

Dương Kế Trầm buông tay cô ra rồi tìm thuốc theo thói quen. Anh dùng
một tay chắn gió và một tay châm thuốc, mãi cho tới khi rít vào một hơi thì
lông mày mới giãn ra.

Lần này Giang Nhiễm cũng không ngăn anh, cô xoa xoa hai lòng bàn tay,
nhưng vừa xoa được hai cái thì anh đã tiếp tục đưa tay dắt tay cô.

Hai người đứng chờ xe ở ven đường.

Giang Nhiễm thở dài và nhìn bầu trời đêm đen kịt cô nói: “Hi vọng ông trời
có thể công bằng một chút.”

Cô nói với vẻ thành kính.

Dương Kế Trầm nói: “Sẽ, ông trời sẽ công bằng.”

Anh nói rất chắc chắn.

Hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Giang Nhiễm đã quá lâu không gặp anh, cũng muốn nói chuyện vui vẻ với
anh một chút. Cô hít sâu một hơi rồi cười tươi.

“A Trầm.”

“Ừm?”

“Em nuôi chó đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.