Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 1080

“Không mặc.”

“Anh mua cho em, để em đổi.”

“Không muốn.”

“Con gái nói không muốn chính là muốn.”

“Anh đáng ghét!”

Dương Kế Trầm nắm chặt tay mặc cho cô làm loạn trong ngực mình. Anh
nhìn Giang Nhiễm chăm chú rồi nói: “Hết CRRC năm nay xong anh sẽ về.”

Giang Nhiễm nghe không hiểu ý nghĩa trong đó, cô còn tưởng anh nói về là
về nghỉ ngơi một khoảng thời gian, vì thế cô cũng gật đầu nói “vâng”.

Dương Kế Trầm: “Về rồi sẽ không đi nữa.”

Lần này khiến Giang Nhiễm thật sự ngẩn người.

Cô chưa từng nghĩ đến ngày anh sẽ từ bỏ đua xe, còn là từ bỏ khi đang ở
trong thời kì đỉnh cao. Dù cô vẫn luôn lo lắng cho anh, nhưng cô cho là anh
sẽ mãi mãi tiếp tục như vậy.

“Vì sao?” Giang Nhiễm nhẹ nhàng hỏi lại hai chữ này mà xen lẫn chút cảm
xúc rung động.

Dương Kế Trầm hơi nhướng mày: “Còn có thể vì sao nữa, vì muốn bị em
cưỡi mỗi ngày chứ sao.”

Chỉ cần người này nói vài câu không nghiêm chỉnh, thì nỗi lòng thấp thỏm
của Giang Nhiễm đã hoàn toàn tiêu tan, chỉ còn lại chút bất đắc dĩ và buồn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.