Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 175

Giang Nhiễm thấy mình như phi tần cổ đại chờ Hoàng đế tới sủng hạnh
vậy.

Vừa nghĩ như thế xong, cô lại tự đưa tay gõ vào đầu mình. Ví dụ này rất
không thỏa đáng, quá không thỏa đáng.

Giang Nhiễm không đóng cửa sổ mà chỉ khép hờ, vì sợ anh gõ cửa mạnh
quá sẽ quấy rầy đến Giang Mi. Cô cứ nằm trên giường nghĩ lung tung như
thế, cửa sổ lại bị gậy phơi quần áo đẩy ra. Mấy giây sau, một trận gió lạnh
lùa vào, trước mắt cô đã có thêm một bóng người.

Giang Nhiễm giật mình bật dậy từ giường. Dương Kế Trầm đặt một túi đồ
lên bàn sách của cô, sau đó ngồi xuống không kiêng kị gì khiến chiếc
giường nho nhỏ bị lún xuống một nửa.

“Cho em.” Anh nói.

“Gì ạ?” Giang Nhiễm đứng ra thật xa rồi hỏi yếu ớt.

“Tôi uống trà sữa của em còn gì, thấy em có vẻ không nỡ lắm, nên bù lại
một cốc cho em.” Dương Kế Trầm xoa xoa tóc ướt, rồi nhấc cánh tay chỉ
lên bàn sách của cô. Sau đó lại chống nửa người rảnh rang nhìn cô với vẻ
cà lơ phất phơ.

Anh còn không biết xấu hổ mà nhắc đến.

“Không cần, anh… về sau anh đừng như thế là được.”

Dương Kế Trầm cười vô lại, lười biếng nói: “Vậy em cứ nhận đi, tôi cũng
không hứa chắc về sau sẽ thế nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.