Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 177

Anh đã cởi đai áo, Giang Nhiễm ngừng thở rồi đưa hai tay che mặt, sau đó
nóng nảy xoay người, để lại cho anh một bóng lưng run run rẩy rẩy.

Dương Kế Trầm nhìn cô chăm chú rồi buồn cười. Anh quăng áo choàng
tắm lên giường cô.

“Giang Nhiễm…”

“Gì ạ…”

“Em quay đi chỗ khác làm gì?” Anh biết rõ còn cố hỏi.

“Sao anh có thể cởi áo choàng tắm ra được!” Giọng cô hơi run rẩy, là
cuống quýt, cũng là hoảng sợ.

“Lớn giọng như thế không sợ mẹ em nghe thấy à?” Dương Kế Trầm chậm
rãi đi đến trước chân của cô, sau đó kéo hai tay của Giang Nhiễm xuống:
“Đâu phải bên trong tôi không mặc gì.”

Giang Nhiễm nghe thế thì mở một bên mắt ra nhìn thử, sau đó mới mở nốt
một bên còn lại.

Bên trong anh mặc quần đùi thể thao dài đến đầu gối, nhưng cô lại đối diện
với lồng ngực của anh. Mùi sữa tắm thơm ngát xông vào mũi, không giống
như mùi mồ hôi lúc chiều tối anh đứng nói chuyện với cô, tuy mùi mồ hôi
kia cũng không làm người ta khó chịu.

Anh cầm cánh tay của cô, Giang Nhiễm thấy khá nóng nên giãy ra mấy lần
từ lòng bàn tay anh, cả tai cô cũng bất giác đỏ bừng lên.

Giang Nhiễm đánh mắt đi chỗ khác, cô quay đầu đi rồi đưa lưng về phía
anh để lấy thuốc: “Em thoa thuốc cho anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.