Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 283

nhanh không chậm nói: “Không cho em, thì còn có thể cho ai.”

“Ngốc không hả, còn lườm anh.” Anh nói.

Những tia sáng trên tường thật ảm đạm, màn hình các máy không có người
dùng cứ thay đổi mãi, tia sáng lúc trắng lúc đen ấy xoay chuyển trên người
Dương Kế Trầm, mà khóe miệng của anh lại treo nụ cười như có như
không. Đôi mắt đen kia cũng nhìn cô chăm chú, cả người thoạt nhìn thật
biếng nhác và dịu dàng biết bao.

Cổ họng của Giang Nhiễm siết chặt, rồi cảm giác tê dại chợt truyền khắp
toàn thân. Nhưng nháy mắt sau đó, cô đã khôi phục lại vẻ mặt bình thường.

“Không sao, anh có thể cho chị Phùng, cho chị Chi Hạ, cả những người bạn
khác mà anh quen nữa.” Cô nói rất nhỏ, cũng cố gắng để trông mình thật tự
nhiên và bình tĩnh.

Dương Kế Trầm cười nhạo một tiếng: “Tôi có bệnh hay sao mà đi gắp gấu
bông cho mấy cô ấy?”

“Thế anh…” Có bệnh hay sao mà cho em?

Giang Nhiễm không dám nói nửa câu sau.

Dương Kế Trầm: “Không muốn à? Không muốn thì —— ”

“Không!” Giang Nhiễm cắt ngang lời anh: “Muốn…”

Dương Kế Trầm bật cười rồi để bạch tuộc to bự xuống ghế, sau đó đứng
dậy: “Đợi ở đây, tôi đi xin ông chủ cái túi.”

“Vâng…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.