Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 286

Cũng không biết từ khi nào câu đưa cô về này lại thành câu cửa miệng của
anh.

Giang Nhiễm nói: “Anh đi ăn cơm với họ đi, em tự về là được.”

Dương Kế Trầm: “Tôi rảnh quá hay sao mà ở đây làm bóng đèn?”

Anh nói xong thì đẩy đầu cô mà nhét vào trong thang máy.

Quý Vân Tiên cười tủm tỉm: “Hẹn gặp lại.”

Đèn hoa rực rỡ mới lên, lúc này màn đêm như tấm vải bao trùm tất cả. Các
cửa hàng hai bên đường đã có từ khá nhiều năm trước, những ánh đèn sáng
rỡ trong đó chiếu sáng toàn bộ con đường này. Trên mặt đường lát gạch
trắng đỏ đan xen là hàng người dạo phố không dứt. Bên cạnh đó còn dựng
cả xe điện và xe máy, nên mọi người phải đứng sang bên cạnh và xếp thành
một hàng dài.

Giang Nhiễm đi theo sau lưng anh, rồi cứ một bước giẫm vào ô gạch màu
trắng, một bước lại giẫm vào ô gạch màu đỏ.

Dương Kế Trầm cao hơn Giang Nhiễm quá nhiều, cả người anh như ngọn
núi che khuất tất cả ánh sáng phía trước của cô vậy.

Đi qua ngã tư đường là bến xe công cộng, Giang Nhiễm dừng một chút, rồi
lại đi thêm hai bước mà sóng vai với anh.

“Anh cũng ngồi xe về à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.