Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 288

Anh nói: “Em suốt ngày nghĩ gì thế?”

“Không nghĩ gì…” Giang Nhiễm đánh mắt về bên khác.

Dương Kế Trầm đưa tay lấy đồ rồi lại đút vào túi quần, sau đó chậm rãi
bước về phía trước.

Giang Nhiễm thấy chân của bạch tuộc hồng lúc lắc lúc lắc theo từng bước
đi của Dương Kế Trầm, thỉnh thoảng còn cọ vào góc áo của anh nữa.

Dương Kế Trầm: “Em cười ngây ngô cái gì?”

“…”

Nụ cười của Giang Nhiễm cứng đờ, cô lặng lẽ rũ khóe miệng, nhưng chưa
quá ba giây sau thì lại bất giác giương lên thành một đường cong.

Khi cô cười, đôi mắt sẽ cong cong như mảnh trăng khuyết xinh đẹp. Dương
Kế Trầm thấy cô có thể tham gia cuộc thi nụ cười thiên sứ xinh đẹp gì đó,
bởi nụ cười này thật trong trẻo mà nhu hòa, cũng rất đẹp đẽ.

“Đồ ngốc.” Anh nói.

Những quán ăn nhỏ nóng hổi bốc hơi nghi ngút mọc lên như nấm quanh
bến xe, hương trứng luộc nước trà, bắp rang bơ hay bánh cá hầm cứ tỏa ra
không dứt.

Hai người bước vào bến xe rồi lên tuyến 520. Trong xe không có ai, Giang
Nhiễm đi theo anh mà ngồi vị trí gần cửa của ghế thứ hai từ dưới lên. Còn
anh cao lớn ngồi vào đây thật quá chật chội, đôi chân dài vậy mà không
biết phải đặt vào đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.