Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 378

Mới chỉ rời đi nửa tháng mà trong phòng không người đã sinh ra mùi nấm
mốc rồi, Dương Kế Trầm mở cửa thông gió, rồi khi mở đến cửa của căn
phòng kia thì chợt dừng lại.

Cửa sổ đối diện của Giang Nhiễm không kéo rèm lại. Ánh nắng chiếu vào
trong phòng cô, bên trong là chăn đệm hoa nhí được gấp chỉnh tề và đặt
trên đầu giường cùng bạch tuộc bự. Ngoài ra còn có bàn sách cũ màu gỗ
đậm, trên bàn bày một loạt các loại sách, trên tường còn dán các loại giấy
ghi chú xanh xanh đỏ đỏ. Căn phòng của cô gái nhỏ trông thật ấm áp mà dễ
chịu, cũng giống như người nào đó vậy.

Sau khi ở quê hơn 10 ngày, Dương Kế Trầm nằm trên giường ngủ cũng sẽ
mơ thấy cô.

Bóng hình mảnh mai, tóc búi tròn lên cao, khăn quàng cổ màu đỏ bao lấy
cần cổ trắng nõn và xinh đẹp kia. Cái đầu nhỏ sẽ hơi co lại, mỗi lần anh
trêu, cô sẽ mở mắt thật to rồi chớp chớp hàng mi, sau đó mặt lại phiếm
hồng như hoa đào tháng Ba.

Anh không chỉ ra được Giang Nhiễm có điểm gì đặc biệt, mà lúc mới gặp
cũng chỉ thấy cô là một cô bé mười mấy tuổi chưa trưởng thành mà thôi.

Dương Kế Trầm đã tiếp xúc với đủ loại phụ nữ, dịu dàng quan tâm cũng
tốt, gợi cảm xinh đẹp cũng xong. Thế nhưng bề ngoài chỉ là bề ngoài, dù
tính cách có tốt thì không hợp vẫn là không hợp.

Với anh mà nói, cùng là phái nữ nhưng những phụ nữ kia kìm nén quá
nhiều.

Đâu giống như cô, bị trêu như thế cũng không nhăn nhó không giả bộ, thứ
cô cho anh đều là những phản ứng chân thật và thuần túy nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.