Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 391

“Chị rất ghét em à?”

“Tôi không ghét vì tôi không quen cậu, tôi chỉ không thích hành động này
thôi. Tôi về trước đây, cậu cũng về nhà sớm đi.”

Cậu nhóc vẫn nhìn theo bóng lưng của Giang Nhiễm, mãi tới khi không
nhìn thấy gì nữa thì mới ủ rũ cúi đầu lên xe buýt.

Đến bến thứ năm, cậu ấy bước xuống để đổi sang xe buýt khác, sau đó về
đến bến nhà mình thì ngơ ngơ ngác ngác xuống xe. Lúc này sắc trời đã tối,
kể cả bóng người dưới đất cũng đã sắp không thấy rõ.

Đột nhiên sau lưng cậu ấy có hai luồng đèn chiếu tới. Đèn xe chiếu sáng cả
con hẻm nhỏ, cũng khiến bóng của cậu nhóc kéo dài tới vô hạn.

“Này.” Cuối ánh đèn có tiếng gọi biếng nhác của người đàn ông.

Giang Nhiễm thật sự rất sợ người này, dù tan học xong cô có chạy bao
nhanh, trốn tránh nhiều thế nào thì cũng luôn bị cậu ấy trông thấy. Đã vậy
lại nói nhiều lần vẫn không thông, đến mức cô cảm thấy giờ nghỉ trưa và
lúc tan học là những việc cực kỳ đau khổ. Nhất là mỗi lúc ăn cơm trưa
xong trên bàn sẽ có thêm một cốc trà sữa, một lần hai lần rồi bạn học trong
lớp cũng bắt đầu trêu chọc thêm vài câu.

Cô vừa đi vào sân thì đã thấy trong đó có 5 – 6 người, có bà thím ở gần đó,
người nhà của bà Tôn và cả Giang Mi.

Giang Nhiễm suýt nữa đã quên hôm nay là ngày bà Tôn xuất viện.

Con cái bà Tôn đang dặn dò người phụ nữ trung niên chuyện gì đó, Giang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.