Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 392

Mi chỉ đứng bên cạnh chứ rất mất tập trung, giống như con rối không có
sinh mệnh vậy.

Giang Nhiễm giật mình rồi đi đến bên cạnh hỏi Giang Mi: “Bà Tôn không
sao chứ ạ?”

Giang Mi chậm chạp ngước mắt lên nhìn cô. Khi thấy Giang Nhiễm, con
ngươi sâu nhợt nhạt của bà chợt như có sóng biển cuộn trào.

“Không sao.” Giang Mi nhẹ giọng nói, sau đó đánh mắt đi nơi khác.

“Mẹ…”

“Tiểu Mi, gần đây có thể phải làm phiền cô một chút rồi, chúng tôi thật sự
không còn cách nào khác. Đôi lúc bà cụ vẫn nhận ra người khác, phiền cô
lao tâm tổn sức một chút nhé.” Con trai bà Tôn làm xong việc thì đi tới nói
vui vẻ.

Giang Mi cười nhàn nhạt, vẻ mặt lại hơi cứng nhắc: “Không sao, nên làm
thôi.”

“Hôm nay thật sự rất cảm ơn cô, còn xin nghỉ để đến bệnh viện giúp đỡ
nữa. Kể cũng lạ, bà cụ cao tuổi rồi, có lúc không nhận ra con cái mà vừa
thấy cô đã gọi được tên ngay.”

Sắc mặt của Giang Mi cực kém, nhưng bà vẫn trò chuyện đôi câu. Người
trong sân dần tản ra, Giang Mi và Giang Nhiễm cũng trở về nhà của mình.

Con cái bà Tôn lái xe rời khỏi cổng Nhị Tà rồi chỉ để lại người phụ nữ
trung niên kia. Đó là người giúp việc họ thuê tới để chăm sóc bà Tôn 24
giờ, sau đó còn nhờ ngày thường Giang Mi để ý hộ một chút, vì sợ rằng
người giúp việc sẽ không để tâm đến bà cụ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.