Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 393

Rõ ràng trong khoảng thời gian này cảm xúc của Giang Mi không ổn chút
nào. Tuy sau Tết đã ổn định hơn một chút, nhưng hôm nay lại có gì đó
không đúng lắm.

Giang Nhiễm nói: “Có cần tới khám bác sĩ không ạ?”

Ngoài một số ý nghĩ hoang đường ra, Giang Nhiễm nghĩ có thể Giang Mi
đang bước vào thời kì mãn kinh, vì thế nên mới ăn không ngon ngủ không
yên, tinh thần cũng không tốt.

Chỉ là một câu hỏi đơn giản như thế nhưng lại khiến Giang Mi hơi tức giận,
bà cứng nhắc nói: “Mẹ không đến bệnh viện nữa đâu.”

Giang Nhiễm im lặng.

Giang Mi càng nghĩ càng loạn, rồi cuối cùng cũng không giữ được bình
tĩnh nữa nên dừng cả việc trong tay: “Đợi con tới Hoa Tây xong, chúng ta
cũng chuyển nhà đến thành phố đó sống thì sao?”

Giang Nhiễm tưởng là mình nghe nhầm cho đến khi Giang Mi nhắc lại một
lần nữa, dường như bà đã có ý nghĩ này từ lâu rồi.

“Sao lại muốn chuyển nhà ạ? Ở đây không tốt sao?”

Giang Nhiễm không có ấn tượng gì với quê hương của mình, bởi từ nhỏ cô
đã lớn lên trong ngôi nhà ở Mặc Thành này. Đối với cô mà nói thì đây
chính là nhà, muốn rút rễ tới cắm ở nơi khác thật sự là một việc rất khó
khăn.

Giang Mi nói: “Chiết Châu là một thành phố không tồi. Mẹ nhờ người nghe
ngóng rồi, giá nhà cũng chấp nhận được. Công việc rất dễ tìm, về sau con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.