Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 395

thở dài: “Bây giờ con đừng phân tâm, chuẩn bị thi cho tốt, về sau sẽ nói
chuyện với con.”

Câu sau cùng kia của Giang Mi chính là ngầm thừa nhận.

Giang Nhiễm cũng không hỏi nhiều nữa. Đây là một vết thương lòng lớn,
dù có muốn gỡ băng gạc xuống thì cũng cần thời gian để chuẩn bị tâm lý.

Chỉ là bố cô đang ở Mặc Thành.

Nhận ra chuyện này khiến Giang Nhiễm thấy bối rối. Có thể ông thật sự
không phải người tốt, nhưng rốt cuộc là không tốt đến mức nào. Trông ông
thế nào, ông đang làm gì, ông có biết cô không?

Vì sao ông lại ở Mặc Thành?

Giang Nhiễm đứng tắm gội thật lâu, mãi cho đến khi nước nóng làm da cô
nhăn lại và đầu óc bắt đầu choáng váng.

Đầu Xuân gió buốt tới thấu xương, Giang Nhiễm đi từ phòng tắm ra mà gió
lạnh vẫn quẩn quanh trên người, lỗ chân lông trên da cô cũng bắt đầu thu
nhỏ lại, toàn thân đều nổi da gà.

Gió…

Giang Nhiễm ngước mắt nhìn lên thì thấy người đàn ông đang nằm trên
giường của mình.

Miệng cô há thành chữ O, đầu óc mơ hồ chưa kịp phản ứng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.