Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 540

Sự tồn tại của Lâm Chi Hạ đối với anh chính là như vậy.

Chỉ có Từ Chi Hạ mới biết chuyện này, mà anh cũng chưa bao giờ đề cập
với mấy người Trương Gia Khải. Không phải khó mở miệng vì những đau
đớn và khó khăn lúc ấy, mà là đã qua rồi, không cần phải nhắc lại nữa.
Người đã mất rồi, hà tất gì phải làm như vậy.

Đời này anh chưa từng yêu ai, cho đến giờ cũng chỉ có một mình Giang
Nhiễm.

Anh luôn không có nhiều hứng thú với tình yêu, chỉ có lần này là thật sự
động lòng.

Dương Kế Trầm nói xong lời cuối thì vỗ vào gáy cô: “Bây giờ nghe rõ
chưa? Không giận dỗi với anh nữa chứ?”

Giang Nhiễm mở to đôi mắt trong veo như nước, lúc này nước mắt vẫn còn
đảo quanh bên trong, anh vừa vỗ một cái, nước mắt đã lại chảy ra.

“Nhưng…”

“Nhưng cái gì?”

Nhưng Từ Chi Hạ nói cô giống cô ấy.

Giang Nhiễm bình tĩnh lại và suy nghĩ một chút, đến cuối cùng cũng không
nói câu ấy ra miệng. Cô càng nghĩ càng thấy như mình hiểu ra được điều
gì.

Từ Chi Hạ nói chuyện kia với cô là có mục đích, người này nói dối bịa đặt,
thế nên hôm nay mới không muốn đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.