Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 545

đêm ấy thì chợt ngẩn người, còn Quý Vân Tiên đã hưng phấn hô to từ sớm
rồi.

“Tìm người đặt làm từ trước đấy, thấy được không?”

Bên tai Giang Nhiễm đột nhiên nóng lên, cô bất giác quay sang thì chóp
mũi đã chạm vào mặt của Dương Kế Trầm. Anh cũng tiện đó mà hôn cô
một cái, khóe miệng còn ngậm ý cười.

Tai Giang Nhiễm đỏ như sắc son, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh đã chuẩn bị xong
từ lâu rồi à?”

“Nếu không thì con gái của biển cả đưa tới cho anh chắc?”

Giang Nhiễm tức giận đánh anh, người này vẫn luôn không đứng đắn như
thế.

Rồi đột nhiên bốn bề phát sáng, những dây đèn nhỏ quấn trên ngọn cây
cũng rực lên chiếu sáng cả một khoảng. Từng ngọn đèn nhỏ nối nhau đều
chỉ về một hướng, Giang Nhiễm nhìn theo đó thì thấy đèn đuốc bên bờ cát
kia sáng rực, trên mặt đất dường như còn trải thứ gì đó.

Quý Vân Tiên nói: “Tiểu Nhiễm, nhanh đi nhìn đi!”

Đầu óc của Giang Nhiễm trống rỗng, cô nhẹ nhàng bước tới, mà mỗi bước
đi lại khiến nhịp tim đập nhanh hơn một chút.

Trên bờ cát trải đầy cánh hoa hồng, tuy chúng đã bị gió thổi tản ra nhưng
vẫn xinh đẹp như cũ.

Cánh hoa cuối cùng là một ngọn đèn, ngọn đèn ấy còn quấn lấy một vật
tinh xảo mà khổng lồ màu trắng. Đó là một chiếc dương cầm trắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.