Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 546

Giang Nhiễm bỗng sững lại, sau đó chợt quay đầu tìm kiếm Dương Kế
Trầm. Anh đang đứng cách đó không xa, rồi còn vẫy tay ý bảo Giang
Nhiễm đi lên xem thử một chút.

Quý Vân Tiên nói: “Trầm ca chọn lâu lắm đấy. Tiểu Nhiễm, đi thử xem!”

Giang Nhiễm há miệng thật lớn nhưng lại không nói ra được chữ nào. Cô đi
đến trước dương cầm mà vuốt ve nhè nhẹ, sau đó nhấn ngón tay xuống một
phím, cây đàn cũng mau chóng phát ra tiếng nhạc thanh thúy.

Giang Nhiễm nhìn về phía bọn họ, rồi vừa cười vừa khóc: “Em không biết
đàn.”

Cô rất thích, nhưng lại chưa được tiếp xúc với dương cầm bao giờ, cũng
chưa từng theo học lớp chính thức nào. Lần ấn tượng với dương cầm nhất
là vào lớp 2 tiểu học, khi ấy cô giáo muốn thành lập tổ âm nhạc nên để cô
thử đánh đàn một chút, có điều lúc đó cũng chỉ đánh được một bài linh tinh
mà thôi.

Dương Kế Trầm cười rồi đi qua, sau đó ấn bả vai cô ngồi xuống: “Em biết,
kiểu gì cũng biết mấy bản nhạc đơn giản một chút đúng không?”

Tay Giang Nhiễm run run, cô cố gắng đánh vài âm, rồi trước trước sau sau
nối liền lại cũng coi như được một bài, dù không ăn khớp cho lắm.

Dương Kế Trầm nói: “Thế này không phải rất tốt à? Về sau học tử tế là sẽ
được.”

Giang Nhiễm lắc đầu, rồi chỉ cảm thấy đây như là mơ.

Dương Kế Trầm xoa đầu cô: “Đồ ngốc, tốt nghiệp vui vẻ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.