Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 693

Muốn không?”

Con ngươi hẹp dài của anh hơi cong lên, khuôn mặt thanh tuyển dưới ánh
mặt trời lại đứng đắn vô cùng.

Giang Nhiễm không đáp lại lời anh mà chỉ trừng mắt, có điều nhìn thế nào
cũng không có lấy một chút uy hiếp.

Người trước mắt lại càng thêm càn rỡ: “Nói xem tối nay em muốn thoải
mái chỗ nào?”

Đến cùng thì tối hôm đó anh vẫn không đụng vào cô. Giang Nhiễm biết anh
không nỡ, mỗi lần thấy vết thương chưa tan trên người cô, anh sẽ bất giác
nhíu mày, đôi lúc còn mò một điếu thuốc theo thói quen. Anh cũng không
nói thêm nhiều, sợ nói rồi cô lại thấy gánh nặng.

Giang Nhiễm cũng không nói nhiều với Dương Kế Trầm, cũng vì sợ anh có
gánh nặng. Dù sao việc này cũng từ anh mà ra, nói thế nào thì Từ Chi Hạ
cũng là bạn tốt nhiều năm của anh. Nhóm bọn họ là một đội như vậy, bây
giờ thiếu đi một người cũng không phải chuyện tốt.

Giang Nhiễm nhớ trước khi ngủ đã mơ mơ màng màng kể rất nhiều
chuyện, kể từ thời nhỏ ị đùn, rồi bị những bạn nhỏ khác chế giễu 11 tuổi rồi
mà còn tè dầm, sau cùng lại nói thật ra em thấy mình không tốt chút nào.

Cô nói: “Anh thích em thật à? Anh thích em cái gì, thật ra em không có gì
tốt.”

Dương Kế Trầm ôm Giang Nhiễm rồi dỗ cô đi ngủ, anh đáp: “Bây giờ ôm
em thấy thư thái, như thế là đủ rồi. Đây chính là thích.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.