Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 696

tôn trọng họ nên không chọc thủng, vì thế cũng không thể được một tấc lại
tiến một thước, có thế nào cũng vẫn phải giữ mặt giữ mũi một chút.

Sáng sớm hôm sau, Giang Nhiễm vừa tỉnh lại đã chạy tới cửa sổ nhìn
quanh. Tất thảy mọi thứ đều yên tĩnh, chỉ có tiếng chim kêu trên ngọn cây
mà thôi. Anh đã đi rồi.

Giang Nhiễm ngồi ở cuối giường thật lâu, trong lòng lại có cảm giác trống
rỗng khó nói thành lời, giống như bị ai đào đi một khoảng nào đó vậy.

Lúc mặt trời chiếu đến, Giang Nhiễm bị nóng nên co lại trên giường. Cô
cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Dương Kế Trầm, thế rồi gửi qua lại mấy
lần, cô lại thấy lòng mình như được lấp kín.

Dương Kế Trầm đi, Trịnh Phong cũng đi, trong nhà chợt trống rỗng hơn
một chút. Tuy Giang Mi vẫn âm thầm, nhưng Giang Nhiễm lại nhìn ra bà
không được tự nhiên.

Giang Nhiễm nói: “Mẹ có định hòa hảo với bố không?”

Giang Mi vừa bóc tỏi vừa xem TV, sau đó nhàn nhạt nói: “Không có ý định
đó.”

“Vậy về sau cứ thế này ạ?”

“Mẹ để ông ấy vào cửa là cho hai bố con nhận nhau, không phải vì mẹ và
ông ấy. Tiểu Nhiễm, dù quá khứ là hiểu lầm, nhưng đã vài chục năm rồi, có
tha thứ cũng không còn nghĩa lí gì nữa. Khi đó ông ấy thật sự không sai
chút gì sao? Không phải chỉ dùng dăm ba câu của ông ấy là bù đắp được
những gì mẹ từng trải qua, quên đi thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.