Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 832

Dương Kế Trầm muốn cười nhưng không cười, đôi con ngươi đen thẫm
cũng không gợn sóng chút nào.

Theo đuổi ở đại học là chuyện bình thường, Giang Nhiễm mà không có ai
theo đuổi mới là có vấn đề. Nhưng anh lại không nghe cô kể rằng có một
người như vậy.

Quý Vân Tiên nói: “Khi nào về anh phải đối tốt với Tiểu Nhiễm một chút
đấy, đàn ông không để tâm, con gái sẽ chạy mất.”

Dương Kế Trầm: “Chạy? Đánh gãy chân em ấy là được rồi.”

Quý Vân Tiên: “… Tiểu Nhiễm thật đáng thương.”

Dương Kế Trầm: “Đưa điện thoại của em cho anh mượn chút.”

Dương Kế Trầm cầm điện thoại đi đến hành lang, lúc này bốn phía không
có ai, trên mặt đất là thảm đỏ hoa văn vàng đầy cổ điển.

Tới hồi chuông thứ ba thì điện thoại được kết nối.

Dương Kế Trầm: “Anh đây.”

Giang Nhiễm nghe được giọng anh thì bỗng tỉnh táo hơn, cô cũng cao
giọng thêm mấy phần: “Anh đang làm gì? Sao gọi điện cho các anh đều
không được?”

Giọng khàn khàn của Dương Kế Trầm ẩn thêm tia dịu dàng: “Điện thoại bị
trộm hết rồi, hôm nay phát sinh chút chuyện nên chưa đi mua cái mới. Mai
lại thi đấu rồi, ngày kia sẽ đi mua lại.”

Hô hấp của Giang Nhiễm hơi ngưng lại: “Xảy ra chuyện gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.