Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 868

Giang Nhiễm rũ mắt sang một bên, hai gó má cũng dần ửng hồng.

Dương Kế Trầm dựa vào kệ bếp lưu ly, anh không động đậy, mà đôi mắt
hẹp nhìn cô cũng đầy hứng thú.

Giang Nhiễm kéo phần đai thắt lưng ra, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh
như cuối cùng cũng hạ quyết tâm. Ánh đèn sáng tỏ chiếu xuống gương mặt
và hai mắt của cô, trên gương mặt còn hơi sưng đỏ ấy đọng lại mấy vệt
nước mắt, nhưng đôi con ngươi trong suốt kia lại lóe lên ánh sáng, khi cười
mắt sẽ cong thành vầng trăng non.

“Biết cởi không?” Dương Kế Trầm hỏi ngả ngớn.

Giang Nhiễm ngửa đầu hôn anh, “cạch” —— hai tay bỗng cởi ra. Dương
Kế Trầm mở to mắt nhìn cô, cô hôn rất nhẹ, cũng rất ngắn ngủi, giống như
chuồn chuồn lướt nước vậy.

Hai tay của Giang Nhiễm dần lần lên theo eo của anh. Cô nói: “Anh biết
châm ngôn của phòng ngủ bọn em là gì không?”

“Là gì?” Giọng anh đã khàn khàn.

Giang Nhiễm nói nhẹ nhàng: “Ngu hay sao mà không ngủ với đàn ông.”

Dương Kế Trầm cúi đầu cười vài tiếng: “Thế nên… em lại muốn ngủ anh
rồi?”

“Cái gì gọi là lại?”

“Còn trẻ mà dễ quên thế?” Dương Kế Trầm ôm cô lên rồi xoay người đặt
Giang Nhiễm lên kệ bếp lưu ly, sau đó cũng nhìn thẳng vào cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.