Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 871

Giang Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ rồi căng thẳng nói: “Liệu có bên ngoài
có trông thấy không?”

“Người ngoài nhìn vào cửa sổ này sẽ không thấy gì.”

“Vậy… Vậy…”

“Trong ví có một cái ‘áo mưa’.” Dương Kế Trầm híp mắt: “Còn ngủ anh
không? Không chuẩn bị gì à?”

Giang Nhiễm như hiểu ra chuyện gì: “Không phải là anh…”

Dương Kế Trầm kéo khóe miệng cười nhẹ, nửa người cũng như áp trên
người cô, bên tai thỉnh thoảng lại vang lên tiếng đàn.

Anh cõng lấy ánh trăng, mấy sợi tóc vụn vặt trên trán che khuất mắt anh,
sau đó anh lại hôn lên cô một lần rồi một lần.

“Thích anh từ lúc nào?” Anh hỏi.

Giang Nhiễm từ từ nhắm mắt lại, lồng ngực cũng trập trùng: “Khi thi đấu ở
Mặc Thành.”

“Thích xem anh thi đấu?”

“Ừm.”

Mồ hôi trên thái dương của anh rơi xuống mặt cô, sống lưng của Giang
Nhiễm bỗng va vào dương cầm, phím đàn phát ra âm thanh khi thì rất nhỏ,
khi lại rất kịch liệt.

“Tiểu Nhiễm…” Anh nặng nề gọi tên cô chứa bao tình thâm nghĩa nặng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.