Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 924

“Thì ra là món đồ đó.”

Giang Nhiễm: “Món đồ đó?”

Hai người đi ra khỏi tiểu khu rồi rẽ vào siêu thị mini, Dương Kế Trầm nói:
“Dây chuyền kia là của bà anh, lúc bố mẹ anh kết hôn bà tặng cho mẹ,
giống như bảo vật gia truyền ấy, biết không? Đời này truyền lại cho đời
khác. Về sau có một ngày mẹ anh nói không tìm thấy, bà còn buồn một thời
gian dài, nhưng về sau cũng quên mất. Anh bảo mà, đồ đặt ở đó sao tự
nhiên lại không thấy được. Đàn ông luôn hào phóng với tiểu tam như vậy.”

“Vậy sao Tống Dật Thịnh lại tặng cho em?”

Dương Kế Trầm cười nhạt một tiếng: “Chắc đầu óc cậu ta thiếu gân.”

Giang Nhiễm ôm chặt anh: “A Trầm, anh thấy như bây giờ có tốt không?”

“Rất tốt.”

“So với trước kia thì sao?”

“Tốt hơn nhiều.”

Giang Nhiễm: “Sau khi gặp anh mọi thứ cũng bắt đầu tốt hơn, có đôi lúc
nghĩ lại thì đều là anh cho. Sao anh lại đối tốt với em như thế?”

Cô ngẩng đầu nhìn lên rồi chớp chớp mắt.

Dương Kế Trầm lấy lọ tương ớt và dầu vừng: “Chắc đầu anh cũng thiếu
gân.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.