Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 925

“Vậy hai người ăn ý đấy, đều thiếu gân à?”

Dương Kế Trầm nhìn về phía Giang Nhiễm, ánh mắt của cô gái nhỏ đang
mỉm cười, bên trong lại như có ngụ ý sâu xa gì đó. Anh híp híp mắt: “Rốt
cuộc em muốn nói cái gì?”

“Một người dâng tặng vô điều kiện cho người khác nhất định là dựa trên cơ
sở tình cảm nào đó, đúng không? Dù là gì thì đó cũng là ý tốt.”

Giang Nhiễm cầm dầu vừng giúp anh rồi nhẹ nhàng nói: “Em biết thật ra
anh không ghét cậu ấy, nhưng cũng không thể nói là thích. Dù sao cũng là
tầng quan hệ kia, em cũng không có ý định làm người giải hòa. Em chỉ hi
vọng anh thật tâm đối đãi với chuyện và người này. Nếu có thể nghĩ thoáng
thì bản thân cũng sẽ vui vẻ, đúng không? Giống như khi đó bố em xuất
hiện, em không yêu quý nhưng cũng không hận ông ấy. Ông ấy tới thì em
hoan nghênh, ông ấy không tới cũng không quan trọng. Sau dần em phát
hiện thật ra ông ấy không phải người lạnh lùng vô tình, thật ra bố rất yêu
thương mẹ và em. Em không thể quyết định thay mẹ được, nhưng em cũng
không thể không quan tâm đến bố, vì em biết không phải ông ấy cố tình
không nuôi dưỡng và bỏ rơi em, ông ấy chỉ không hay biết đến sự tồn tại
của em mà thôi. Ân oán là ân oán giữa ông ấy và mẹ, không phải của em.”

Ánh mắt của Dương Kế Trầm chợt sâu thêm, anh “ừm” một tiếng rồi hơi
mỉm cười, sau đó xoa đầu cô.

Sau khi thanh toán xong, hai người đi về phía tiểu khu. Giang Nhiễm lại
rúc vào ngực anh: “Có phải anh thấy em phiền lắm không?”

“Phiền cái gì?”

“Nói đạo lý với anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.