Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 927

lùi.”

Tống Dật Thịnh: “Nhưng anh Chu Thụ chẳng có quân nào cả, em sắp về
chuồng hết rồi.”

“Gia Khải! Cậu cho tôi đi lùi đi! Còn là anh em nữa không!”

Tống Dật Thịnh nghe được tiếng mở cửa thì ngẩng đầu nhìn lại, tiện thể
còn cắn miếng bánh mì.

Giang Nhiễm và Dương Kế Trầm đang đùa giỡn mấy câu, sau đó mang hai
thứ mới mua vào phòng bếp. Dương Kế Trầm cởi áo khoác rồi tiện tay treo
trên giá, nhưng anh mới đi vào được mấy bước thì thấy lon sữa đặc để trên
bàn đã bị mở ra.

Dương Kế Trầm quét mắt qua nhóm người rồi vô cảm hỏi: “Ai mang ra?”

Tống Dật Thịnh giơ tay: “Em. Em phết bánh mì ăn, đói quá không chịu
được, xin lỗi.”

Dương Kế Trầm: “…”

Giang Nhiễm bê cua ra: “Chuẩn bị ăn cơm nhé.”

Cô chọc vào eo Dương Kế Trầm: “Sao thế? Sao lại đứng sững ra ở đây?”

Dương Kế Trầm đậy nắp lon sữa đặc lại rồi ném cho Giang Nhiễm: “Vứt
đi.”

“Cái này… sao lại ở đây?” Mặt cô hơi đỏ lên một chút.

Dương Kế Trầm: “Em hỏi xem thằng ngốc kia đang ăn cái gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.