Ô VUÔNG THỦY TINH - Trang 987

Quý Vân Tiên.

“Anh ấy rất ổn! Anh ấy còn đang cười! Các người mù hết rồi à?”

Quý Vân Tiên nuốt xuống một cái rồi kéo Giang Nhiễm qua: “Tiểu Nhiễm,
mày nói đi, mày nói xem có đúng không?”

Giang Nhiễm giữ chặt cổ tay cô ấy rồi nói với mấy nhân viên: “Đợi thêm
một chút nữa đi, cảm ơn các anh.”

Quý Vân Tiên mở to đôi mắt đỏ bừng mà nhìn về phía Trương Gia Khải,
cuối cùng thì cô ấy cũng có dũng khí nhìn về phía anh rồi.

“Tiểu Nhiễm, có phải tao sẽ lập tức… lập tức không thấy người nữa không,
sau này cũng sẽ không thấy nữa? Tóc của anh ấy, da của anh ấy, tay của
anh ấy, từ nay về sau tao sẽ không được chạm vào nữa thật sao?”

Giang Nhiễm nói khẽ: “Sẽ như vậy.”

Quý Vân Tiên ghé vào quan tài rồi liều mạng nhìn Trương Gia Khải chăm
chăm: “Nhưng sao lại không thấy, sao lại không chạm vào được, rõ ràng
anh ấy đang ở ngay đây mà.”

“Vân Tiên…”

Quý Vân Tiên khàn giọng nói: “Tao muốn chạm vào, được chứ? Có thể mở
quan tài ra không?”

Chưa từng có người nhà nào có yêu cầu này.

Nhân viên nhà tang lễ vừa định mở miệng, Giang Nhiễm đã nói: “Phiền mở
ra một chút.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.