OẲN TÀ RROẰN - Trang 122

Nhã giật mình thở dài. Minh nói tiếp:

- Rồi đây, em mong được cái hân hạnh là người độc giả thứ nhất của

anh. Làm được bài nào, anh cứ gửi cho em xem trước. Nhưng điều em cấm
anh, là anh không được làm thơ. Em xin tập làm thơ để thay anh cũng thế.

Nhã sung sướng. Bồi hồi, chàng cảm động mỉm cười với Minh.

Rồi hai người say vì cảnh đẹp, mải vì chuyện vui, đến nỗi quên cả thì

giờ, mãi đến hai giờ chiều mới nhớ đến ăn uống, và đến bốn giờ mới ra ga,
đáp xe lửa về Hà Nội.

Dần dà, cuộc ái tình của Nhã và Minh cứ ngấm ngầm mà khăng khít,

mặc cho xuân tàn, thu tạ, tin hồng bay tới cánh tem đi về.

Rồi khi Minh viết thư than thở với Nhã rằng mẹ nàng thụ bệnh, mà có

lẽ bệnh nặng. Nhã muốn an ủi Minh, bèn nhất quyết bỏ đi nơi non cao rừng
rậm đầy những thi vị đậm đà, để xuống ở hẳn dưới Hà Nội. Vả nhân để đáp
lại cái cảm tình đằm thắm của Minh ngày trước, Nhã bèn thuê nhà ở phố
Hàng Gai.

Nhưng than ôi, nào ai hay tháng ngày qua, chẳng thương cuộc vui vầy

của đôi bạn trẻ. Nhã ở nhà mới này được hai trăng có lẻ thì tiếp cái giấy
báo hỷ, cái tin mừng rỡ của Minh làm cho Nhã phải đau đớn, ruột gan tan
tành...

Sau cuộc chia rẽ của ái tình, Nhã không gặp Minh nữa. Chàng đau đớn

quá thành ốm và theo lời thầy thuốc, chàng cần phải nghỉ việc ít lâu, tìm
một nơi mát mẻ để tĩnh dưỡng tinh thần. Vì vậy, Nhã lên ở trên Tam Đảo.

Nhưng gọi là ở Tam Đảo, có phải Nhã được sống trong một tòa lâu đài

lộng lẫy nào của cái xã hội trưởng giả đâu. Chàng ở nhờ cái nhà tranh tiều
tụy trong xóm "Trại con gái”. Mà vì không viết được nhiều nữa, nên chàng
sống một cách rất thiếu thốn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.