Thường, những buổi chiều tà, khi bức màn đen lóng lánh kim cương
rủ xuống để che kín vũ trụ, trong vườn hoa, trước tư thất, quan ông quan bà
nhỏ to trò chuyện như một cặp nhân tình.
- Thế nào? Mai là rằm rồi, bà đã sửa soạn ra đền chưa?
- Đã đem đầu vào làm tôi con Thánh, thì tôi quên làm sao được. À,
ông này, thằng hai Chinh, tôi tống cổ nó đi rồi. Ai lại cung văn mà toét mắt,
bẩn như ma. Lắm khi nửa giá chầu, chán quá, tôi phải thăng ngay lập tức.
- Đuổi nó đi, đến mai, lấy ai hát cho bà?
- Đã hơn nửa tháng nay, vợ lý trưởng sở tại đã cho gọi nhà phó Bái
thay rồi. Thế mới gọi là cung văn chứ. Đàn ngọt, hát hay, lại nhanh nhẩu,
sáng sủa. Thằng này khỏe mạnh, vạm vỡ, ăn nói có duyên, chứ chẳng hom
hem như thằng chết giẫm trước đâu.
- Dễ thường tôi hom hem thế này cũng là tuồng chết giẫm nhỉ!
- Chết nỗi! Ví mình với thằng cung văn, sao ông dại dột thế? Thật từ
ngày về hầu hạ ông, tôi như người đi xa về tới nhà. Chẳng cần phải lầu son,
gác tía, tôi mới được mãn nguyện. Đời tôi chỉ mong có hai điều: một quả
tim và một túp lều tranh.
- Còn thiếu một cuộn giấy bạc nữa là ba mới đủ!
Quan ông vừa nói tiếp, vừa lả lơi cười, rồi ôm chầm lấy quan bà: Một
con nhái bén bám vào một quả dưa chuột!
- Bà đừng giận nhé. Thế bà có yêu tôi không?
- Gớm nữa! Lẩn thẩn lắm! Đàn ông chỉ hay bịa ra những câu hỏi để
đàn bà chúng tôi phải bịa ra những câu trả lời! Có! Rồi sao nữa?