OẲN TÀ RROẰN - Trang 136

Câu nói bướng bỉnh làm tắc cơn thịnh nộ của quan ông.

Cái búi tóc bí mật sau gáy, giá biết cử động, chắc cũng phải xổ ra mà

ngỏng lên trời, làm thành một cái dấu ngạc nhiên.

Bà lớn được thể, nói tiếp:

- Cái sung sướng của tôi chỉ là cái vỏ, cũng như chiếc áo lụa màu này,

ai biết đâu gói chặt một tấm thân nát bét. Chữ "tử tế” của ông nêu lên cho
mọi người, giá viết nó là "bắt bí", mà đọc là "bóp nặn" thì đúng hơn. Tôi cứ
nói. Rồi tôi đi khắp chỗ quen thuộc, bạn bè với ông, báo với họ rằng: Mười
mấy lần, bà phủ ngủ với trai, ngay trong buồng quan phủ.

Câu sau cùng, bà thong thả dằn từng tiếng, nghe chừng đã có công

hiệu. Ông thì như bị từng ấy nhát búa nện vào chỗ yếu, vội vã sấn lại, lấy
tay bịt miệng bà:

- Có khẽ chứ không?

- Việc gì phải nói khẽ! Người ta chỉ nói khẽ những điều nói dối, những

câu ân ái thôi. Chứ những lời nói thực, phũ phàng, thì việc gì phải nói khẽ.

- Nhưng bọn người nhà nó biết thì sao?

- Thì nó sẽ bảo ông là thằng mù, thằng ngốc.

- Nỡ nào bà để chúng nó chửi tôi?

- Tại ai? Ai giở mặt trước?

Quan ông đấu dịu:

- Trong lúc nóng nảy, nghĩ càn, bà chấp làm gì!

- Ông đã biết lỗi rồi chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.