- Vâng, thì biết lỗi.
- Chưa xong: Ông phải chuộc lỗi mới được. Lấp mồm tôi, ông phải
kiếm cái nút.
- Bằng gì nào! Bằng giấy "đỉnh" nhé?
- Không thèm!
- Bằng kim cương nhé?
- Tôi thừa rồi.
- Bằng ngọc thạch nhé?
- Tôi chẳng thiếu!
- Thế biết bằng gì bây giờ?
- Ông không đoán ra à? Ông không nhớ chủ nhật trước, đi chơi Hà
Nội, tôi trỏ cho ông cái ô tô "Fo" mà chê: "Vợ chồng lão phủ xoàng lắm"
đấy à? Ấy, nút mồm đấy.
- Chết chửa? Bà điên rồi sao? Mong những cái ấy, đào đâu ra?
- Đào trong ruột những thằng dân của ông, chứ còn ở đâu nữa! Ông
quên rằng ô tô của bọn các ông chẳng phải chạy bằng ét-xăng, mà chạy
bằng mồ hôi nước mắt dân đen à? Ông ngu lắm, hèn lắm!
- Chả hèn lại thua!
Nói xong, ông toan ôm lấy bà, nhưng lại bị hất ra:
- Gớm chết! ướt như chuột thế' này. Ông có ừ không đã?
- Thì ừ chứ sao?