OẲN TÀ RROẰN - Trang 140

- Buổi tối, lúc rỗi công việc, các ngài cứ tập nhảy đi.

Hôm ấy các quan trên về nhiều, hễ ngài nào nhảy giỏi, tất được bắt tay

và ban khen.

Những lời ngọt như mía lùi ấy cũng cảm được rất nhiều "ngài", nhưng

kết cục, hôm thứ năm biểu diễn cuối cùng, ông huyện rất thất vọng, vì ông
thấy các "ngài" của ông rất "bệt". Các ngài ấy mới tập độ ngót một tháng,
nên không nói gì đến những món ném tạ, đá bóng, vân vân, là những cách
chơi khó hay, đến cả những món rất thông thường, như xe đạp, chạy thi, họ
cũng làm cho ông chán ngán.

Bởi vậy ông lo lắm. Nhất là đến chủ nhật này khánh thành sân vận

động, một ngày Đại hội thể thao của toàn hạt, một ngày chua vào lịch sử
thể dục của huyện ông.

Cho nên ông phải thượng khẩn phái ông thừa đi Hà Nội từ hôm qua,

mà giờ này, ông chắc người thuộc hạ phải về để trả lời cho ông biết kết quả
của công việc.

Quả một lát sau, ông thừa đỗ xe ngoài cổng, và nhanh nhẩu đi vào, nét

mặt hớn hở.

Ông huyện đoán ngay việc thành, mừng rỡ hỏi:

- Thế nào? Xong chứ?

Ông thừa đáp:

- Bẩm xong.

- Ừ, tôi biết rằng chỉ thầy mới làm nổi. Thế chúng nó nhận cả rồi à?

- Vâng, về xe đạp, chắc thế nào quan lớn cũng được quan trên khen, vì

trong bọn thi, có ba đứa vừa rồi đã dự cuộc chiếm giải quán quân Bắc Kỳ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.