OẲN TÀ RROẰN - Trang 187

Nhưng mấy hôm, chỉ có ngần ấy thứ tọng vào bụng, nó sống làm sao

được? Nó phải ăn đến thịt nó. Bởi thế, nó gầy hơn, nó còm hơn, nó đét lại,
không đủ sức lê nổi tấm thân đã mòn. Bởi thế, chân tay nó lúc nào cũng run
rẩy như cầy sấy, mắt nó giương to tướng, nhưng vẫn lờ đờ. Nó không bệnh
tật gì, song nó ngây ngô như người ốm.

Hôm nay thì nó lả đi rồi. Tai nó ù, mắt nó lóa. Nó nằm vật ở lề đường.

Miệng nó há hốc ra vì đói.

Nó chỉ thèm được ăn.

Bà ấy thì đến một tháng nay, cứ phải uống thuốc mãi.

Đầu tiên, ông đốc tờ Tây đi ô tô đến nhà, đem đủ các thứ đồ dùng để

nghe ngực, thử máu. Rồi ông bóp trán, kê cho cái đơn, mua mất ngót một
chục đồng bạc thuốc.

Nhưng uống thuốc, mà bà ấy vẫn thấy thế, bà bỏ dở không dùng.

Có người mách một bác sĩ người Nam chữa bệnh giỏi lắm. Bà ấy cho

mời liền. Và cũng như bận trước, thuốc không công hiệu.

Bà cho là thuốc tây không hợp với tạng bà. Thuốc tây chỉ tài về khoa

cấp cứu. Chứ bà phải dùng thuốc bắc. Thuốc bắc, tuy hiệu nghiệm chậm,
nhưng khi đã ngấm vào trong tạng phủ người ta, thì nó chắc chắn lắm. Nó
phù hợp với bà hơn.

Bà bèn mời một ông lang ta. Quả nhiên, ông lang cũng đồng ý với bà,

bảo rằng thuốc tây chữa người Nam không được. Vì nó chỉ làm để cho
người Tây dùng. Vả lại đốc tờ chỉ hay dọa dẫm, động một tí là lao, là đau
dạ dày, là thương hàn, là đến một nghìn thứ bệnh nguy hiểm khác.

Ông lang rón hai ngón trên cổ tay bà, trầm ngâm. Ông lim dim đôi

mắt. Rồi lúc tóm trúng bệnh, ông lấy bút giấy kê đơn lập tức. Ông hẹn uống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.