OẲN TÀ RROẰN - Trang 188

một chén, bà sẽ thấy khác ngay. Uống đến ba chén, bà không còn một tí gì
khó chịu trong người nữa. Lúc đó, chỉ cần dăm thang thuốc bổ, là bà lại
khỏe mạnh như thường.

Bà cho người lên hiệu bào chế cân thuốc. Bà yên trí thuốc có nhiều vị

đắt tất là hay. Bà chẳng tiếc tiền, bỏ ra hơn năm đồng, đổi lấy một bát nước
sánh như mật.

Nhưng nghe ngóng một hôm tròn, bà chẳng thấy bệnh chuyển, vẫn

thế.

Kiên tâm, bà lại cân chén nữa. Và chén nữa. Nhưng bà lắc đầu, chịu

không thể tin được mấy ông lang ta chỉ khuếch khoác cái mồm.

Rồi bà mời đến ông thầy Khách. Thầy khoe nhà thầy đã ba đời làm

thuốc ở bên An Nam. Thầy nói tiếng An Nam sõi như người An Nam, tuy
thầy đã già và tứ đại đồng đường. Nhìn bộ râu bạc dài dưới cằm thầy, con
bệnh tín nhiệm ngay. Vậy mà thầy cần làm khách hàng tín nhiệm hơn, nên
hết gièm pha thuốc tây, đến chê bai các ông lang An Nam. Thầy rằng không
ai biết gì hết. Duy thầy mới khiến nổi bệnh này.

Thầy cũng xem mạch, và xem cẩn thận lắm. Thầy hỏi căn vặn từng tí,

và sau hết, bảo bà cho người nhà theo về hiệu lấy thuốc. Thầy cam đoan bà
uống thuốc này là không phí tiền.

Nhưng chán chưa! Thuốc ấy cũng chẳng ăn thua gì cả.

Lạ quá. Bệnh gì lại có bệnh thuốc không trị nổi bao giờ!

Bà ấy có bệnh gì?

Không biết.

Vì mấy ông thầy thuốc không ông nào nói rõ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.