OẲN TÀ RROẰN - Trang 29

- Ối giời đất ôi! Thầy quyền làm gì tôi thế này?

Tiếng kêu rầm hàng phố. Thình lình, anh Tam ở đâu chạy về đến nơi.

Hẳn các ngài đã đoán trước ngay rằng máu ghen của anh Tam mà

đùng đùng nổi lên, thì chú quyền Ván-cách sẽ bị trói gô vào chân giường,
và phải trận đòn nát da tan thịt.

Thế nhưng anh Tam tuy hơi tức đầy lên cổ, mà cũng cố nén ngay. Anh

sợ Ván-cách là người Nhà nước, lại có sức, có quyền hơn anh, mà anh thì
hèn hạ. Chi bằng thôi, thu xếp cho êm là hơn cả. Cho nên anh ta chỉ lấy lời
ngọt ngào mà nói với Ván-cách, chứ không dám lôi thôi.

Vậy mà Ván-cách nào phải người biết điều. Thấy Tam chịu nước lép,

chú lại làm già, sấn đến, tát cho Tam mấy cái.

Ngờ đâu Tam giữ được cái chày giã giò, giơ lên đỡ. Ván-cách tưởng

Tam đánh, quờ tay, giật phắt ngay được chày, rồi giơ thẳng cánh: "a, đê,
toa, hấp!". Sống mũi Tam máu chảy đầm đìa! Tam ngã quay ra, miệng kêu
rầm làng xóm.

Nghe tiếng kêu cứu, người phố kéo lại rất đông, mới gỡ được đám

đánh nhau. Nhưng Ván-cách vẫn còn hung hăng lắm, trỏ vào mặt Tam mà
mắng:

- Mày láo! "Tăng-xông (4)"! Mày không biết ông là ai à?

-----

(4) Liệu hồn, tiếng Pháp.

Hàng phố thấy chuyện bất bình, ai cũng thương hại vợ chồng Tam bị

bắt nạt một cách vô lý. Lúc ấy, Ván-cách đã về rồi, nên nhiều người xui

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.