OẲN TÀ RROẰN - Trang 31

Tam vái chào, khúm núm gãi đầu, chắp tay, bẩm hết cả nỗi vợ bị hiếp

là thế, mình bị đánh là thế. Câu chuyện rất dài, nên anh phải kể làm ba bốn
nấc mới hết, vì thỉnh thoảng quan cắt ngang mà hỏi vặn:

- Khoan! Cửu văn đấy có phải không? Chíu... Gượm! Gì?

Sao không xướng to lên?

Khi câu chuyện bẩm xong, thì vừa hết ván bài. Quan ngẩng đầu lên

nhìn anh Tam, rồi cho gọi chị Tam vào. Quan ngắm một lúc, hai con mắt
sáng quắc như hai ngọn đèn trời, khiến cho hai vợ chồng nhà hàng bánh giò
phải thất đảm. Rồi ngài nghiêm nét mặt lại, như có ý muốn nghĩ để phân xử
cho công minh.

Lúc đó, ngoài sân tối mù mù. Người đứng xem đằng xa cố ngậm

miệng, nín hơi, để nghe.

Một lúc, ngài sang sảng tiếng truyền xuống, như ông Long thần ban

hạnh phúc cho chúng sinh mà dạy rằng:

- Đáng lẽ đương đêm chúng bay đánh nhau, thì không biết nếp tẻ ra

làm sao, ông hãy bỏ tù hăm bốn giờ cái đã. Nhưng ông tha cho về mà làm
ăn lương thiện, không được lôi thôi nữa. Vả lại vợ mày mặt mũi thế kia,
chắc hẳn cũng có thế nào với nó, thì nó mới thế chứ? Thôi ông cho về. Ông
đang bận.

Một tiếng "dạ" dài, anh Tam thụp xuống đất lạy tạ quan hai lạy. Đoạn

anh lom khom lui ra, nét mặt vui vẻ như người biết an phận, rỉ tai nói với
vợ:

- May quá! Suýt nữa thì phải ngồi tù. Thật là phúc! Lạy quan lớn ngàn

năm!

9-10-1930

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.