OẲN TÀ RROẰN - Trang 97

- Có học nghề trinh thám, mới thấy nhiều cái lạ lùng. Nhưng cái lạ

lùng ấy nào ở đâu xa, nó hớ hênh ngay trước mắt ta mà người thường
không thể thấy được. Tôi đã báo cho người ta được một vụ cướp sắp xảy ra.
Tôi đã làm ngăn trở một đám giết người ghê gớm.

- Anh đã biết trước những việc ấy?

Trinh gật.

- Thế sao tôi không thấy nhật trình đăng?

- Anh thật ngốc! Tôi đã báo, tôi đã ngăn trở, thì những việc ấy không

xảy ra, nghe thủng chưa?

Ngẫm câu nói của Trinh, tôi đâm tiếc. Tiếc vì đã không tinh mà bịa

bừa ra vụ cướp nhà cô Ngần, vụ mưu hại cha cô Tuyết, để tôi báo các cô.
Những vụ ấy không thể nào xảy ra, vì nó không có. Mà nếu các cô thấy
được bình yên, hẳn các cô cảm tôi đến chết mất!

Đoạn anh kể cho tôi nghe những chuyện trinh thám tây trong các sách.

Trong khi nói, thỉnh thoảng anh vẫn không quên đem con mắt và bộ óc để
trông tìm, suy xét về những cảnh, những việc, những người lướt qua trước
mắt anh.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi tới một đường vắng, chỉ còn vài nhà nữa

thì hết thành phố. Bỗng anh đứng dừng, kéo áo tôi lại, ra hiệu. Tôi thì thào:

- Cái gì? Cái gì?

Trinh để ngón tay trỏ đặt trước miệng. Tôi không dám hỏi nữa.

Độ năm phút, móc túi lấy cuốn sổ tay và bút chì, anh ghé dưới ngọn

đèn, hí hoáy biên lâu lắm. Rồi giật tôi một cái thật mạnh, anh nói:

- Đi! Mau! Ta nên cứu họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.