ÔI ĐÀN BÀ - Trang 115

- Tớ mong như thế. - Joe đáp lại, vẻ lo âu. - Tớ phải tự cứu lấy
mình, nếu không cái phần nửa mong manh của tớ sẽ tiêu mòn
tức khắc. Chúng ta sẽ gặp lại vào tuần tới, phải không?

Khi anh ta đi rồi tôi suy nghĩ về những điều anh ta nói. Tôi nhớ
lại, sau khi dọ hỏi Massingham đã khám phá ra Vidal chẳng có
gì cả: tòa nhà, những chiếc xe, chiếc du thuyền và luôn cả
những nữ trang của Valérie đều là những thứ thuê mướn. Tôi
còn nhớ phản ứng của mình lúc bấy giờ. Bất cần biết đến khi
người ta muốn cất cánh bay xa.

Vả lại Massingham đã hứa sẽ thu nhận tôi vào làm trở lại, tội vạ
gì tôi phải lo âu chứ? Thế nên, với tình thế bây giờ, tôi chỉ nhún
vai. Khi người ta nít khẩu bánh của mình, ít ra tôi vẫn còn một
khẩu khác.

Tôi quay về thành phố và mua những thức ăn cho ngày nghỉ
cuối tuần.

Thư viện đâu mặt với gian hàng tự chọn, nên sau khi nhét đầy
hai bao thức ăn và cho nó vào xe, tự dưng tôi thích vào đấy. Một
người đàn bà tóc bạc, đôi mắt sáng tinh ánh, hình ảnh mẹ hiền
gia đình, mỉm cười thân thiện, chào tôi:

- Ông Burden? - Bà giả lả. - Tôi tự hỏi, lúc nào ông đến viếng
chúng tôi.

- Thế sao bà biết tên tôi? - Tôi hỏi lại.

Bà cười giòn:

- Biết tên các vị khách mới đến viếng cửa hàng, đấy là một phần
trong công việc của tôi. Ông ở hãng American Travel Services,
đặt văn phòng trong Spanish Bay Hotel.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.