ÔI ĐÀN BÀ - Trang 176

Trong hai ngày này, tôi không nhận được tin tức về Valérie. Tôi
không dám hỏi Dyer, lại không nữa đối với bà Clements. Tôi xao
xuyến trông thấy qua cửa sổ phòng làm việc của mình, bác sĩ
Fontane mỗi ngày hai lần, đến rồi lại đi, chứng tỏ Valérie còn
đang bệnh. Tôi vô cùng bối rối, bởi vì mình không đủ can đảm
hỏi hoặc thể hiện sự quan tâm đến sức khỏe của nàng. Tôi có
thể nhờ bất cứ ai đó chạy đến phòng nàng để xem việc gì đang
xảy ra, nhưng nguy cơ sẽ rất lớn.

Ban đêm, có Rhoda nằm cạnh, nhưng tôi vẫn nhớ tới Valérie.
Gió rít mạnh ngoài trời, mưa dập rối rít lên song cửa, dần dần
tôi cảm thấy mình ổn định hơn với ý nghĩ xếp đặt một vụ án.

“Có thể mày không có đủ bản lĩnh để giết người. - Tôi nhủ thầm.
- Nhưng một khi có đủ quyết tâm, mày sẽ thực hiện việc này
bằng cách nào? Thật xuẩn ngốc, khi cơ hội bỗng nhiên đến mà
mày không có phương tiện để lợi dụng nó!”

Về thể lực, Vidal mạnh gấp ba lần của tôi và phản xạ của lão
cũng nhanh hơn của tôi rất nhiều. Cách duy nhất để đánh gục
lão là một viên đạn, khổ nỗi tôi không biết sử dụng súng.
Nhưng bất cứ giá nào, tôi vẫn phải được trang bị một khẩu súng
nhỏ, loại tự dộng và về loại này, tôi có thể thuê nơi một cửa
hàng ở West Palm Beach, mà không sợ gặp nguy hiểm.

Lúc tôi thức dậy, mặt trời đã lên cao, nhưng gió không ngừng.
Ngồi vào ăn sáng với Rhoda, nàng cho tôi biết tình hình trận
bão:

- Em sợ nó sẽ thổi thẳng đến chúng ta. Hôm qua, một bà khách
hàng có cho em biết, trận bão này sẽ rất kinh khiếp, không thua
kém trận bão năm xưa đã gây nhiều thiệt hại và làm nhiều
người bị nhấn chìm. Anh nên lưu ý một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.