ÔI ĐÀN BÀ - Trang 215

không lau chùi nước tràn vào như vừa rồi.

Chúng tôi bắt tay vào việc, dùng búa đóng kín các cửa cái và cửa
sổ. Mưa bão bên ngoài lên cơn thịnh nộ, gầm rú khủng khiếp,
không làm tôi khuây lãng nỗi nhớ Valérie.

Khi chúng tôi hoàn tất việc niêm phong, đồng hồ đã điểm mười
chín giờ. Trong lúc đang ăn sandwich nhân thịt bò, Dyer hỏi:

- Thế còn bà Vidal? Có thể bà ấy cũng cần phải ăn uống thức gì
đó?

- Ông hãy ăn dứt đi. Tôi sẽ đi hỏi bà ấy.

Hơi chếch choáng say, tôi bước lên bục thang vài bước, chợt
đứng lại. Vidal đang ra khỏi phòng Valérie, lão đã thay áo, một
chiếc sơ mi cao cổ đỏ chói và chiếc quần dài trắng. Lão vừa khóa
cửa phòng vừa hát khe khẽ, rồi đi thẳng tới tôi, hấp háy cặp mắt
ti hí:

- A, Burden đấy hử?

- Tôi... Tôi không rõ bà Vidal có muốn ăn tôi không?

- Anh thật sự khéo lo xa. Không... Chúng ta hãy để bà ấy yên
một lát, bà có hơi diễn trò. - Lão cười. - Khi phụ nữ cảm thấy khó
chịu, tốt hơn chúng ta nên để họ một mình.

Lão nắm tay tôi, cái móng vuốt của lão như cái gọng kềm.

- Cho tôi ăn cái gì đi, Burden. Nếu tôi đòi hỏi không quá đáng,
mang lên phòng làm việc của tôi vài bánh sandwich và một ít cà
phê.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.