ÔI ĐÀN BÀ - Trang 219

tôi không? Sau khi đã sống qua sự giàu sang, muốn thế nào
cũng được, Lima sẽ là quãng cuối đời lão.

- Ông muốn nói gì? - Tôi hỏi mà không chú ý nghe.

- Tôi không ngạc nhiên thấy lão bị mất bình thường. Bị đặt vào
hoàn cảnh như lão, ai chẳng thế.

Sau khi suy nghĩ, tôi lắc đầu:

- Tôi không tin lão đã hết phương kế hoặc đã nát óc suy nghĩ. -
Tôi phản bác. - Không, Vidal không...

Dyer nhún vai:

- Anh không hiểu rõ lão bằng tôi đâu. Có thể anh nói đúng,
nhưng tôi không ngạc nhiên thấy lão gãy đổ và tự hủy hoại
mình. Thôi, tôi phải đi lên và cần phải suy nghĩ. - Dyer nói tiếp
và đi về phía cánh cửa. - Đêm nay chúng ta không nguy hiểm gì
cả. Nếu nghe gì đó dáng báo động, hãy kêu tôi. Hẹn gặp ngày
mai.

Hắn đi khoảng vài phút, tôi nghe cơn bão gầm thét khủng khiếp
ở bên ngoài nên cầm cái ly và chai whisky chạy nhanh lên lầu,
bước vào phòng làm việc của mình. Trong lúc tôi đặt cái chai và
ly rượu lên bàn thì đèn điện chao đảo và tắt phụt.

Chiếc đèn do Dyer đưa cho tôi đang ở gần đấy. Tôi sờ soạng và
thắp sáng nó lên. Tôi đi ra hành lang, vừa lúc Vidal chạy lên cầu
thang, lão cũng thắp sáng một cây đèn.

- Ổn cả, Burden. - Lão nói. - Tôi đi lo cho bà Vidal. Còn anh tự lo
lấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.