ÔI ĐÀN BÀ - Trang 234

Tôi không hiểu điều nàng đang nói mà chỉ cảm giác mình thực
mất trí khi bám víu vào lan can thang gác để trườn lên mái nhà.

- Cái gì, Dyer và em à? Em định nói gì thế? - Tôi nói, giọng khản
đặc.

- Tôi không thể tin tưởng vào sự giúp đỡ của anh, Clay. Chính
Vernon đã giải thoát cho tôi.

Xúc cảm chua cay của hờn ghen pha lẫn căm hờn đã xâu xé lòng
tôi. Tôi quay mặt sang Dyer:

- Nàng là thế nào với anh để anh phải làm một việc như vậy?
Anh đã ám sát Vidal!

- Im đi! - Hắn ra lệnh vì không muốn nghe nói tới. - Chuyện đã
xong rồi!

Thế rồi qua những âm thanh gầm rú kinh hoàng của gió bão,
chúng tôi nghe những tiếng đập dồn dập bên ngoài cánh cửa.

Dyer hốt hoảng nhảy ào vào một góc, như chừng cánh cửa hông
sắp cháy tới nơi. Nỗi khiếp đảm bao trùm lên bộ mặt xám ngắt
của hắn. Hắn đưa ánh mắt hoảng loạn nhìn Valérie và nàng
cũng loay hoay khờ khệch như mụ già lẩm cẩm.

- Burden!

Tiếng gọi của Vidal vang tới tai tôi, qua khung cửa gỗ.

- Lão còn sống!

Tôi nhào tới cánh cửa, nhưng Dyer đã đứng giữa chặn lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.