ÔI ĐÀN BÀ - Trang 237

Trong khi đó, Vidal bị hất lần nữa, gần kề cái chết. Còn một
quãng cách khoảng ba mét, tôi cố hết sức trườn lần tới, hai tay
cố bám chặt cái gì của bức tường, một chân tôi đưa tới và rất
may mắn, bàn tay của Vidal đã chộp được bàn chân tôi.

Gió tăng tốc mãnh liệt, đôi lúc tưởng đã mang tôi đi. Một cánh
tay buông thõng không cử động dược, những ngón tay của
Vidal đã với được cái đầu gối tôi, lấy nó làm điểm tựa và bàn tay
kia, lão đặt được lên bệ tường. Lão rướn lên và tôi đã chộp được
ve áo vét của lão.

Rồi, bằng một sức lực khác thường, Vidal đã qua khỏi bức
tường, kéo cả tôi về phía sau. Không lâu sau đó, chúng tôi đã đến
chỗ gần lò sưởi.

Vidal chồm tới, miệng lão sát tai tôi:

- Có một cánh cửa thứ hai ở phía bên kia mái nhà. - Lão nói như
thét. - Nếu nó đóng lại, kể như chúng ta rồi đời.

Những làn chớp ngoằn ngoèo liên tiếp lóe lên trên nền trời âm u
bão tố, cho tôi thấy bộ mặt đầm đìa nước và không sợ hãi của
Vidal.

- Đừng cử động. - Lão nói tiếp. - Tôi sẽ thử đến đấy.

- Không thể được. - Tôi kêu lớn.

Không màng đôi co, luôn nằm sấp bụng, lão trườn dần tới ống
lò sưởi. Tôi cũng trườn gần lão.

- Tốt hơn chúng ta nên tạm ở chỗ này. - Tôi nói với lão.

Gió vẫn gầm hú chung quanh chúng tôi, nhưng may mắn
không còn sợ nguy hiểm. Để hít thở, chúng tôi áp mặt xuống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.