ÔI ĐÀN BÀ - Trang 34

mắt tôi.

“Clay thân mến,

Em đã vĩnh viễn rời khỏi Boston rồi. Rất tiếc phải làm anh đau
lòng, nhưng em buộc phải nói ra: em đã có người khác. Rồi đây, anh
cũng sẽ gặp ai đó thôi. Những chuyện thế này tuy bất chợt, nhưng
chúng vẫn thường xuyên xảy ra. Em cũng hối tiếc, Clay ạ. Xin tha
thứ và hãy quên em.

Valérie”.

Suốt nhiều tháng tôi sống trong chán chường, tuyệt vọng.

Ban ngày tôi làm việc quần quật như cái máy và đêm xuống tôi
uống rượu đến say khướt, nhưng không dễ dàng lãng quên hình
bóng nàng và sự cô đơn, bất hạnh. Cuối cùng, chấm dứt công
việc ở nước ngoài, tôi trở lại Boston và khi gặp mặt Olson, tôi
đặt ngay câu hỏi tại sao Valérie ra đi.

- Tôi không có ý kiến nào về việc này, Clay. - Olson nói. - Tôi
cũng rất tiếc, nàng chỉ nói mình ra đi vì nhiều lý do hoàn toàn
cá nhân. Như anh biết đấy, bình thường nàng vẫn tỏ ra khác
biệt với chúng ta rồi. Thế nên tôi nghĩ mình không nên cương
quyết giữ nàng lại.

Bốn năm trôi qua, niềm đau khổ của tôi không hề phai nhạt.
Thế nên tôi cưới Rhoda với kỳ vọng cuộc sống vợ chồng sẽ giúp
tôi bớt nhớ thương Valérie. Nhưng cuộc hôn nhân này không
phải là giải pháp tốt, vì những lời lẽ trong bức thư đã chấm dứt
niềm vui và hạnh phúc của tôi sau những năm dài vẫn làm con
tim tôi rướm máu.

- Clay này!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.