ÔI ĐÀN BÀ - Trang 48

mặt trời đã hiện ra, cho thấy ngôi biệt thự một tầng kiến trúc
Tây Ban Nha, phủ đầy hoa hồng và đỏ với một dãy hành lang dài
màu hổ phách uốn quanh. Thật là chốn lưu cư xa hoa tráng lệ
và bề thế nhất, biểu tượng của cao sang sung mãn.

Theo chỉ dẫn, tôi đỗ xe vào bãi số bốn, cạnh chiếc Rolls Corniche
và chiếc Lamborghini Espana. Nằm giữa hai anh chàng đẹp mã,
chiếc Plymouth của tôi như một mụ già nhà quê cằn cỗi.

Một người làm công da đen, quần vải xô dài đen riềng trắng, áo
vét đỏ sẫm, từ trong bóng râm bước ra, nhoẻn miệng cười, phô
hàm răng trắng phau:

- Ông Burden?

Tôi gật đầu.

- Làm ơn đi lối này, thưa ông.

Hắn hướng dẫn tôi dọc theo một lối đi, hai bên trồng hoa kết
thành một mái vòm như dải trắng đỏ rực, dài hừng hực tới một
kiến trúc bằng gỗ đàn hương đánh vecni trắng.

Hắn nói, trước khi biến đi:

- Cánh cửa thứ ba, thưa ông. Tôi đi thông báo ông Dyer.

Tôi bước vào một gian phòng rộng với chiếc bàn hình bầu dục ở
chính giữa, bên trên đầy ngập sách báo, tập san. Tám gã đàn ông
béo, gầy, già trẻ đủ cả, đều mặc những bộ complé đang ngồi chờ
đợi trên những chiếc ghế bành, các cặp da đặt trên đầu gối. Họ
ném cho tôi những cái nhìn ngờ vực như vừa nhìn thấy một
địch thủ. Nhưng khi tôi ngồi vào một chiếc ghế, tất cả đều quay
mặt đi và đều giữ im lặng. Năm phút sau, giọng nói của một
phụ nữ phát ra từ loa phóng thanh vô hình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.