ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 234

Dù vàng là người của Lôi Mị.

Lúc Tô mộng Chẩm quay người lại bỗng ho lên kịch liệt. Khi y ho,

mỗi bắp thịt trên người đều co giật, mỗi sợi thần kinh đều rung động, mỗi
tấc gân cốt đều bị dày vò.

Y lại lấy khăn tay trắng ra che miệng.

Trên khăn trắng có nhuốm máu hay không?

Lần này Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đều nhìn không thấy, bởi

vì Tô Mộng Chẩm ho xong liền đem khăn tay nhét vào trong vạt áo.

Rốt cuộc thống khổ mà Địch Phi Kinh phải chịu lớn hơn, hay sự đau

đớn của Tô Mộng Chẩm nhiều hơn một chút?

Chẳng lẽ đây chính là cái giá phải trả để có được quyền lực và thanh

danh?

Phải trả giá lớn như vậy mới có thành tựu, liệu có đáng giá hay

không?

Vào thời khắc này, trong lòng Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đều

có suy nghĩ này.

Tô Mộng Chẩm lên tiếng, y nói chuyện không hề khách khí.

Y chỉ dựa vào cửa sổ nhìn một cái, đã xác định được một chuyện: cục

diện đã được khống chế.

Dù trận của Mạc Bắc Thần tạm thời có thể chống đỡ thế công của Lôi

Mị, hơn nữa từ ám hiệu trên dù truyền đến, y biết Dương Vô Tà đã sắp đến
nơi. Dương Vô Tà tuyệt đối sẽ không đến một mình.

Dương Vô Tà cũng gần như đồng nghĩa với tinh binh trong lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.