ÔN NHU NHẤT ĐAO - Trang 249

- Kỳ quái.

Y nói hai chữ, có điều lại không phải là tự nói.

Giống như đang nói chuyện với người nào khác.

Nhưng trong lầu hiện giờ chỉ có một mình y, y đang nói chuyện với

ai?

Khi y nói hai chữ “kỳ quái”, chợt có người cũng nói một câu:

- Ngươi thấy kỳ quái chỗ nào?

Một người từ nóc nhà “đi” xuống.

Y cũng không dùng thân pháp gì, chỉ là mở cửa số trên nóc nhà đi

xuống. Vách ngăn giữa nóc nhà và lầu hai không có thang, nhưng y lại đi
xuống một cách bình ổn như vậy.

Người này mặc áo bào xám có tay áo rộng, tay trái khép lại trong vạt

áo. Lúc y đi xuống, Địch Phi Kinh bỗng nhiên cảm thấy hôm nay thật sự là
một ngày mưa u ám, một ngày mưa tối tăm bức người.

Trận mưa này còn không biết kéo dài bao lâu.

Mùa mưa qua đi, lại có tuyết rơi.

Lúc tuyết rơi, không biết phải qua bao lâu mới nhìn thấy ánh mặt trời.

Những điều này chỉ lướt qua trong lòng y, ngoài miệng lại nói:

- Tổng đường chủ đợi lâu rồi.

Lão già kia cười nói:

- Lão nhị, ngươi cũng mệt rồi, rửa tay với mắt trước đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.